Nguồn: FB Nguyễn Gia Việt.
2017/12/10.
Nếu hỏi một câu,rằng mọi người có sợ chết không thì phần đông trả lời thành thực là sợ,còn một số ậm ờ
Chúng ta trên thế gian này ai cũng như ai,có sanh và có tử
Khi cha mẹ sanh ra ta,ta khóc oe oe ,ngước mắt nhìn trời nhìn đất,nhìn xung quanh lạ lẫm ,lúc đó ta có "sanh mệnh" (生命)
Khi lớn lên,học hỏi cái hay cái dở,biết mọi thứ,ta biết ta có thêm cái “tánh mệnh" (性命) nữa
Tánh là gì? Tánh là “nguyên thủy chân như” của mỗi cá nhơn chúng ta
Chân là chân thật, không lươn lẹo
Như là như bình thường, không biến đổi
Chân Như là cái tánh chân thật, không biến đổi, như nhiên, không thiện, không ác, không sanh không diệt
Tức là trời sanh ra ta vốn là ta,là như vậy,đó gọi là “Tánh” ,nó thuộc về cái mà dân gian gọi là “Trời sanh”
Mệnh là gì? Mệnh cũng là một cái của Trời cho
Kinh Dịch viết:
“Vun bồi Tánh Mệnh của mình
Giữ gìn toàn vẹn tánh lành Trời cho”
Thư tịch dạy ta rằng,chưa biết về sống, nói làm chi tới chết,sống chưa chu toàn thì bàn tới chết mà làm gì cho xa xôi
Nhưng phải nhắc chết,để người ta biết rõ cái bản ngã mình có chịu đựng nỗi “thời thế” hay không?
Nho gia xưa dạy dân rằng phận làm trai phải "tề gia, trị quốc, bình thiên hạ"
Đụng tới chánh trị là đối diện với cái chết ,quan trọng là phải chuẩn bị tinh thần sẵn lúc nào cũng có thể chết.
Nho sanh xưa coi cái chết nhẹ như lông con chim hồng hộc ,họ quan niệm chết để thực hiện đúng sở nguyện của họ thì không tiếc,chẳng sợ
Tể tướng Văn Thiên Tường thờ Nam Tống có bài “ Chính khí ca” có hai câu trác tuyệt là:
“Nhơn sanh tự cổ thùy vô tử
Lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh “
人生自古誰無死
留取丹心照汗青
Nghĩa là:
“Người ta tự cổ ai không chết
Lấy tấm lòng soi rọi sử xanh”
Mà quả thực Văn Thiên Tường không hề sợ chết ,nhà Nam Tống bị diệt,quân Nguyên bắt nhốt dụ hàng ông không được ,
Văn Thiên Tường bị đưa ra pháp trường, trước khi hành hình, giám quan hỏi ông: "Tể tướng còn điều gì muốn nói không? Nếu hối hận còn cơ hội khỏi chết". Văn Thiên Tường nói rằng: "Chết thì chết, còn gì phải nói".
Văn Thiên Tường mất, người ta phát hiện trong túi ông có một bài thơ ,đó là bài “Tuyệt mệnh thi 絕命詩 “
“Khổng nói thành nhơn
Mạnh nói giữ nghĩa
Chỉ khi nghĩa trọn
Mới là nhơn tới
Đọc sách thánh hiền
Là học điều ấy
So sau so trước
Ngõ hầu không thẹn”
Phải nói là Nho giáo đã dạy kẻ sĩ cao đầu không sợ chết
Xứ Việt ta sáng ngời tiết nghĩa
Ta nhớ câu nói của Trần Bình Trọng :”Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ không thèm làm vương đất Bắc. Ta đã bị bắt thì có một chết mà thôi, can gì mà phải hỏi lôi thôi”
Năm 1786 vì cảm thấy có lỗi không dạy được học trò là Nguyễn Trang đã bắt chúa Trịnh Khải nộp Tây Sơn lãnh thưởng,tiến sĩ Lý Trần Quán tự mua hòm rồi nằm vô,chôn sống mình tới chết
Khi Pháp mới qua Nam Kỳ, năm 1864 ông phủ Tôn Thọ Tường định rủ bạn là tiến sĩ Phan Hiển Đạo vốn là cựu đốc học Định Tường ra cộng tác với Pháp.
Ts Phan chưa trả lời là có đồng ý hay không thì chuyện tới tai cụ Phan Thanh Giản ,cụ nhắn với tiến sĩ Phan Hiển Đạo rằng :” Thằng Tường thì không sao chứ thằng Đạo thì không được vì nó đã hưởng lộc triều đình” , rồi viết mấy chữ “Thất thân chi nữ, hà dĩ vi trinh” (Con gái đã bị thất thân, sao cho là trinh được) ”
Cảm thấy hơi thẹn,Ts Phan Hiển Đạo đã tự tử khi mới 42 tuổi .
Rồi ngày 4/8/1867, cụ Phan Thanh Giản sau khi để mất ba tỉnh Miền Tay đã tự kết thúc đời mình bằng 17 ngày nhịn ăn và chén á phiện pha dấm
"Minh tinh chín chữ lòng son tạc
Trời đất từ nay mặc gió thu”
Đọc sử,ta sụt sùi khi nghĩ tới cảnh cụ Nguyễn Tri Phương sau khi thành Hà Nội thất thủ,cụ bị Pháp bắt,bản thân thì đang bị thương.
Cụ tuyệt thực,Pháp nhét thuốc vô miệng cụ phun ra,Pháp băng vét thương thì cụ dùng tay móc vết thương cho rộng ra để mau chết
Ôi …thương quá !
Nho sĩ cực đoan chăng?
Có thể có,nhưng rõ ràng họ không sợ chết
Những năm 1945 Nam Kỳ đầy sóng gió ,Việt Minh giết hết những người mà họ cho là đối thủ của họ
Ông Hồ Văn Ngà là thủ lãnh”Việt Nam Quốc gia Độc lập đảng” đã bị VM giết tại Cà Mau ,trước khi chết ông còn nói:
“Giết thì cứ giết nhưng đừng kêu qua là Việt gian”
Ờ….
Đời phức tạp nhưng suy ra quá đơn giản,chỉ có sống và chết thôi,hơn thua một hơi thở,như cái bóng đèn gió qua cái vèo tim tắt,lửa mất…đèn tối tui
Thôi thì cứ giữ lòng cho thanh thản
______________________________
No comments:
Post a Comment