Pages

Sunday, December 17, 2017

Như tất cả chốn này

Nguồn: FB Luân Lê.


Hoa sữa nở vội vàng giữa mùa đông
Cái rét cũ xô lòng mình thức dậy
Những con phố thưa, gió lùa, run rẩy
Những bàn tay, ôm trọn mảnh thân gầy
Bên bếp lửa, những cành củi khô cháy
Lách tách kêu. Rồi đấy những tàn tro
Tim ấm lên một nỗi niềm, bỡ ngỡ
Người cho ta. Ta bỗng thấy ngượng ngùng
Ta đã bước qua cánh cửa cuối cùng
Để hồi tưởng về một thời son trẻ
Như đoá hoa, rực những ngày hương sắc
Ta kiêu hãnh cái thời tươi đẹp nhất
Giấu tổn thương làm một kẻ can trường
Ta mạnh mẽ băng qua những đoạn đường
Chẳng ngại ngần người xúc xiểm, chê bai
Cứ cho đi không bận lòng sợ hãi
Không tính toan cả những điều được, mất
Ta cứ thế, sống đời tròn vẹn nhất:
Hồn nhiên. Vọng tưởng. Đơn độc. Âu lo
Lửa tắt rồi, ta chỉ còn tàn tro
Tim vẫn đập, những nhịp thở vẫn đều
Đôi mắt mở nhìn khuông trời bất tận
Rồi tất tả, nhóm mình xanh hy vọng
Đã nhận rồi tất cả những huy hoàng
Thì cớ gì mà đòi hỏi thêm nữa?
Nên phút này những gì là dang dở
Những đau khổ, thật quá đỗi nhẹ nhàng
Bởi ta đã yêu, ghen tuông, hờn, giận
Xiết bao vui mừng trong từng hội ngộ
Và ngậm ngùi trong cả những chia ly
Hoa sữa nở, ai nhắc chuyện người đi
Bên khung cửa có người đang đứng đợi
Rất âm thầm. Đôi mắt xa vời vợi
Như tất cả chốn này
Như tất thảy ngày mai.
Dương Tử Chi
Hà Nội, 16/12/2017.

Nhắc:
Bút danh của Luân Lê là "Dương Tử Chi".
______________________________


No comments:

Post a Comment