Nguồn: FB Luân Lê.
2018/03/04.
Tôi đã hồi sinh trong muôn vàn ký ức
Khi hồn tôi trống vắng cũng muôn phần
Làm sao đây tìm được điều đã mất
Dẫu vẫn còn tất thảy giữa lồng tim?
Tôi đã yêu em bằng sự lặng im
Dẫu thét gào như biển đầy sóng dữ
Tôi mệt nhoài khi gắng hoài chống cự
Nỗi ưu tư, ta chuốc, chỉ riêng mình
Thức trắng đêm ta đợi ánh bình minh
Chiếu trong ta cho thoát bóng vô hình
Ta hân hoan giữa những ngày mộng, tỉnh
Có hay chăng xuân đã mọc trên cành?
Ta đã yêu em tất cả ngày xanh
Tôi đã sống quãng đời tươi đẹp nhất
Em như mặt trời không bao giờ tắt
Luôn dịu dàng, suối chảy những ngọt, êm
Tôi đã ngây thờ từ lúc yêu em
Tôi đã thấy cuộc đời kỳ diệu quá
Thế giới bao la, chẳng gì xa lạ
Ở nơi đâu cũng thấy bóng chan hoà
Tôi đã thấy tuyết chẳng còn mùa đông
Những dòng sông bên hàng cây cổ thụ
Tôi thong thả dong hồn mình đi bộ
Đến mộ phần, hoá kiếp, tuổi yêu em
Hà Nội
04/03/2018
______________________________
No comments:
Post a Comment