Nguồn: FB Luân Lê.
2018/03/02.
Chạnh lòng chợt thấy cánh hoa rơi
Trong ta khắc khoải bao niềm cũ
Mây bỗng về đâu cuối nẻo trời
Năm xưa tôi trót thương một người
Cô gái mắt buồn cạnh nhà tôi
Miệng cười xinh xắn, thường ít nói
Chỉ hun hút nhìn những xa xôi
Đôi lúc em buồn chuyện người yêu
Ra cổng lặng khóc suốt buổi chiều
Tôi đứng đằng xa, nhìn, không đến
Mà lòng như đốt ngọn lửa thiêu
Thế rồi một ngày em hỏi tôi
Làm sao có thể quên người ấy?
Trái tim nào đâu trong trắng nữa
Hay lẽ ngày mai em lấy chồng?
Tôi đưa bàn tay áp má hồng
Rồi siết chặt em trong lồng ngực
Chỉ ước giá như nơi tù ngục
Tôi nhốt em được của riêng tôi
Nhất thời ích kỷ nói thế thôi
Chứ biết rằng tôi sao làm được
Phải chẳng một lần ta đánh cuộc
Chẳng biết là em nghĩ ngợi gì?
Rồi chợt một ngày em bảo tôi
Đoạn đường ta đi đành rẽ lối
Nếu có thương em xin đừng nói
Để tiễn em cho trọn nụ cười
Hoàng hôn bỗng đổ tím chân trời
Tôi bước cùng em dưới hoa rơi
Những cánh dường như còn rất mới
Đã vội trút rồi. Cảnh lìa đôi
Tôi nhớ cái ngày em xa tôi
Em mặc váy hồng, rượu nhấp môi
Tôi đứng nhà bên nghe đám cưới
Thầm nhủ, từ đây, đã đi rồi
Cũng kể từ đấy chỉ một người
Mỗi mùa hoa rụng cứ đầy, vơi
Cánh cổng nào ai còn đứng đợi
Còn đâu mắt buồn, những xa xôi
Từ đấy lòng tôi cuộn biển khơi
Đông tàn. Xuân vội. Hạ vẫn trôi
Thu gầy mêng mang tròn một kiếp
Tôi vẫn còn thương lắm một người
Nhưng rồi tôi cũng phải quên dần
Tôi đã xa rời nơi chốn cũ
Bên bóng sân nhà cây cổ thụ
Chỉ còn trơ trụi những củi khô
Chiều nay buồn quá đành ra phố
Thấy bóng người mang nỗi suy tư
Chân qua dẫm nát nhàu hoa vỡ
Có kẻ vẫn còn đợi người xưa
Hà Nội
02/03/2018.
______________________________
No comments:
Post a Comment