Nguồn: FB Nhà Văn (Người Buôn Gió).
2017/12/08.
Kỷ vật và những điều nhỏ nhặt.
Hắn đến Pairs lần này với quyết tâm dành thời gian để đi săn lùng một vật, đó là đồng bạc hoa xòe. Đã nhiều lần hắn tìm mua ở nhà, nhưng chưa thấy đồng nào thật, chỉ toàn đồng giả. May chăng ở xứ sở này còn sót lại thứ đó. Lần trước đến đây đi thăm bảo tàng , hắn mới biết xứ sở này lưu giữ nhiều cô vật của quê hương hắn hơn chính quê hương hắn. Từ chiếc gươm của Thành Thái đến chiếc áo bào của tổng đốc Nguyễn Tri Phương và vô vàn những di tích khác của quê hương hắn nằm ở đây.
Ngày bé mỗi lần hắn ho, bố hắn sốt sắng lấy thuốc cho uống, mẹ đi mua lá xông. Khi xông xong bố còn chưa an tâm, bố lấy đồng bạc hoa xòe mà bố cất kỹ mang ra đánh gió. Đồng bạc gói trong khăn mùi xoa có ít tóc rối của mẹ. Mỗi lần mẹ chải đầu lên trên một tờ giấy trắng, những sợi tóc rơi trên đó được bố gom lại dắt trên vách cửa mắt cáo ngăn phòng khách. Để khi nào cần dùng đánh gió. Tối rối, gừng, rượu , trứng luộc, đồng bạc là thứ hỗn hợp để trị bệnh cảm gió.
Hắn sợ xông, sợ đánh gió, sợ uống thuốc. Thuốc thì đắng, xông thì nóng ngạt thở, đánh gió thì bố cứ vừa miết cái túi khăn mùi xoa đựng thứ hỗn hợp đó lên hai thái dương, nóng ơi là nóng. Muốn giẫy ra thì bố ghì lấy miết lấy miết để. Vừa miết bố vừa mắng vì tội phong phanh ra gió nghịch.
Dường như trong mấy anh em, thể chất hắn là yếu nhất, da sạm, mắt vàng. Động tí là ho, là sốt. Lạnh một chút, giở trời một chút là ốm ho sù sụ. Sợ nhất mỗi lần đánh gió, bố cạo trên lưng. Hăn rên - bố ơi đau quá. Bố hắn mắng - phải mạnh thế mới ra được chất độc, lần sau chừa đừng ngủ dậy là tung chăn phong phanh chạy ra đường nữa con ạ.
Khi bố hắn mất, đồng bạc cũng chả thấy đâu, rồi cái đồng hồ Odo 10 gông cũng chả thấy đâu, cái quạt Mareli cũng chả thấy đâu nốt. Cái quạt thì hắn nhớ mang máng thằng út mang đi bán thì phải. Tệ lắm, cái thằng nhà có gì xểnh cái là đem bán. Nó chả có khái niệm gì về kỷ vật của gia đình cả.
Hắn vừa đi vừa nhủ khi có tiền, sẽ tìm mua lại dần những thứ đó, những thứ y hệt hồi bố hắn còn sống, hắn sẽ treo ở đúng vị trí trong ngôi nhà như trước kia. Mà chán thật, chả phải đồ vật, mà ngay cả ngôi nhà ở con ngõ nhỏ ấy mấy lần cũng có ý kiến bán để chia. May là giờ ngôi nhà vẫn còn, không thì mua đồ vật cũ đã chết mệt chứ đừng nói mua lại cả một ngôi nhà.
Trong bản đồ chỉ dẫn, từ quận 5 của Paris phải đi đến chỗ có tòa nhà chứng khoán , cạnh tòa nhà chứng khoán là có những cửa hiệu bán tiền cổ. Hắn đi bộ, xa thật, đi mỏi chân qua cả khu đại học Sóc Bon. Vì không biết tiếng nên chẳng dám đi xe buýt, cứ đường bộ mà đi. Vừa đi vừa nhớ lại cảm giác bàn tay của bố ghì lấy một bên vai, tay kia bố cầm khăn bọc hỗn hợp đánh gió miết trên lưng. Cảm giác bàn tay của bố trên lưng lúc ốm đau làm hắn muốn khóc khi nhớ đến những trận đòn trong nhà tù dội lên lưng mình. Cũng là một tấm thân, lúc nhỏ bố nâng niu chăm sóc. Lớn lên quăng quật cuộc đời , để người đời tra tấn, đánh đập. Như thế chẳng gọi là con có hiếu được.
Hắn giơ chiếc điện thoại cho người bán xem hình đồng tiền, người thứ nhất lắc đầu. Người ở hàng thứ hai lấy giấy ghi ngày hẹn quay lại. Người thứ ba gật đầu, ông ta lôi ra hai đồng bạc ghi những năm khác nhau. Đồng năm cũ hơn giá 350 e, đồng còn lại giá 150 e. Quả là đắt, 150 e bằng 4 triệu VNĐ. Hình như ở Việt Nam không đến giá đó. Nhưng ở Việt Nam lấy gì bảo đảm là thật, hắn mua 2 lần bị giả rồi, chán chả tìm nữa. Mua ở đây có giấy chứng nhận của cửa hàng. Hắn mua của người Tây vài lần ở cửa hàng hắn biết tính họ, đồ mạ họ bảo mạ, đồ chất họ bảo chất, năm nào năm đó, hàng giả họ bảo hàng giả. Người Tây bán hàng ở cửa hiệu có thế nào bán thế. Ngoại trừ mấy ông da đen, Ả rập, Di gan , Thổ bán ngoài đường là bán hàng giả. Còn người Tây mở tiệm thì có sao họ bảo vậy.
Hắn thò tay định cầm đồng tiền lên, người bán hàng chặn lại. Ông ta đưa hắn cái kẹp, ra hiệu kẹp hai bên cạnh đồng tiền mà xem. Hắn nghĩ thầm- thằng điên, tao mua về đánh gió có phải sưu tập đâu. Nghĩ thế nên hăn không xem rút tiền ra trả. Hắn cầm đồng tiền định bỏ túi. Người bán hàng ngăn lại, ông in tờ hóa đơn chứng nhận đồng tiền do cửa hàng bán, giá tiền và cho đồng tiền vào một túi riêng. Ông cẩn thận gấp tờ hóa đơn và đồng tiền trong cái túi nhỏ cho vào phong bì cẩn thận mới trao cho hắn kèm với lời cảm ơn.
Đồng bạc hoa xoè nặng đầm tay, năng hơn hai cái đồng trước hắn mua ở Việt Nam. Mà sao trên mạng ở Việt Nam có người rao bán có 700 nghìn nhỉ.? Hay mình mua hớ rồi.? Thôi hớ cũng được, miễn nó là thật. Như hai đồng trước mua rồi về mới biết là giả, công đi mua cũng quá tội. Mà hắn mua đây là mua lại tuổi ấu thơ của mình. Tiền thì thế nào cũng hết. Một lần đi từ Đức sang Pháp đâu phải dễ dàng hay ít tiền cơ chứ.
Cuối cùng hắn đã có đồng bạc hoa xòe trên tay, đồng bạc y như đồng ngay xưa bố hắn đã đánh gió cho hắn mỗi lần cảm cúm. Hắn vuốt ve đồng bạc một cách trìu mến ,hắn cảm thấy bố mình đang bên cạnh lúc này. Ngày nào đó, hắn sẽ lấy đồng bạc này đánh gió cho con trai hắn. Giọt nước trước chảy sa, giọt sau chảy vậy. Hình như có câu ngạn ngữ như thế. Rồi con trai hắn sẽ đánh gió cho cháu nội hắn bằng đồng bạc này. Mỗi thế hệ sẽ có một số phận khác nhau, nghề nghiệp khác nhau. Nhưng hắn vẫn muốn tìm những gì có thể truyền tiếp cho đời sau, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt và những vật nhỏ nhặt.
______________________________
No comments:
Post a Comment